Nguyễn Chu

Bạc tóc rồi, nhớ ta vẫn xanh xao,



Bạc tóc rồi, ta gặp lại mình đâu
lời thầm hẹn năm xưa, ta vẫn nhớ,
mưa tầm tã dọc sông Tô thuở đó,
mưa trời, mưa lòng, như thể mưa Ngâu?...

Rồi một ngày, qua khe cửa nhìn nhau
mắt soi mắt, trong vắt như giọt lệ,
ta chết lặng, hóa sinh về thơ bé,
với mẹ thôi, ta trông lại lòng mình,

Đã bao mùa ngâu, bao nỗi nhân sinh,
thấp thoáng bóng hình, chập chờn ký ức
chợt một sớm mưa ngâu tỉnh thức,
bạc tóc rồi, nhớ ta vẫn xanh xao,...

Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 27 tháng 8 năm 2020

Bình luận về Bài thơ "Bạc tóc rồi, nhớ ta vẫn xanh xao,"